CHI NHÁNH MIỀN NAM: CÔNG TY NGỌC PHÁT ĐỊA CHỈ: 70 NGUYỄN ĐỨC LƯỢNG, QUẬN GÒ VẤP, TPHCM
CHƯƠNG TRÌNH KHUYẾN MÃI "NHÂN NGÀY QUỐC KHÁNH MÙNG 2/9- TRI ÂN KHÁCH HÀNG"
CHƯƠNG TRÌNH KHUYẾN MÃI "NHÂN DỊP TẾT NHÂM THÌN" Chương trình kéo dài từ ngày 1/11/2011 đến ngày 30/2/2012.
- "HOT" Giảm giá tem từ an ninh dán sản phẩm : giá từ 20.00 USD xuống còn 15.00 USD/ Cuộn 1.000 Tem từ an ninh dán sản phẩm
- Khi quý khách hàng mua bất kỳ sản phẩm trong Hệ thống an ninh Siêu thị, giá trị đơn hàng trên 10.000.000 VND, Quý khách sẽ được tặng ngay 200 chiếc Tem từ cứng gắn quần áo, dầy dép.
- Mua một bộ cổng an ninh siêu thị 10.000.000 VNĐ sẽ được tặng ngay 1 bộ gỡ hay máy tháo tem từ cứng trị giá 700.000 VNĐ.
VÀ TẤT CẢ CÁC SẢN PHẨM ĐỀU CÓ KHUYẾN MẠI TỪ 5% TRỞ LÊN. HÃY GỌI NGAY CHO CHÚNG TÔI ĐỂ BIẾT THÔNG TIN CHI TIẾT VỀ CHƯƠNG TRÌNH KHUYẾN MẠI HẤP DẪN NÀY VÀ LÀ NHỮNG KHÁCH HÀNG MAY MẮN SỞ HỮU NHỮNG QUÀ TẶNG HẤP DẪN KHÁC.
Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011
Nhật ký động đất ở Tokyo, ngày 16-3
Thứ Tư 16.3.2011
Một chuyện xảy ra trưa hôm qua khiến tôi xót xa. Tim tôi như ngừng đập và thổn thức khi xúc cảm ngập tràn. Một chuyện bình thương như việc bưu phẩm giao tận nhà lại đưa hiện thực đến gần tôi thêm.
Một nhân viên bưu điện mặc đồng phục tin tươm nhấn chuông. Chó sủa. Tôi cảm thấy phiền vì đang bận một cuộc điện thoại công việc.
Tôi ra cửa, ký nhận, bưu phẩm đã đến đúng địa chỉ. Tôi bắt chuyện. Tôi nói bằng tiếng Nhật: “Ồ, tôi ngạc nhiên vì hôm nay ông vẫn đi làm.”
Ông đáp: “Công việc là công việc”. Ông cúi chào như thông lệ.
Chợt tôi hỏi: “Lúc động đất ông có sao không? Gia đình ông ổn cả chứ?”
Vầng trán ông cau lại. Ông nói: “Gia đình đình tôi ở Miyagi”.
Đó là thành phố ước tính có hơn 10.000 người chết. “Tôi không liên lạc được với họ, tôi không tin tức gì của họ cả. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra…”
Rồi ông cúi chào thật thấp một cách khiêm nhường, liên tục nói “Sumimasen, sumimasen…” Đó có nghĩa là tôi xin lỗi, tôi rất tiếc vì đã làm phiền ông với tin buồn này.
Tôi không biết ông ta đã cúi chào bao nhiêu lần và đã thốt lời xin lỗi ấy bao nhiêu lần. Tôi bảo ông ấy không cần phải thế và chia buồn với ông, hy vọng gia đình ông an toàn. Ông đón nhận những cử chỉ cảm thông của tôi trong sự im lặng lúng túng. Tôi cúi chào và ông lật đật quay lưng, hấp tấp xuống cầu thang bên hông nhà.
Thật khó tưởng tượng nhưng tôi có thể hiểu ông ta. Ông không thể làm gì hơn trước biến cố này. Không có cách nào liên lạc được với miền Bắc. Điện thoại bị cắt. Tất cả những gì ông còn lại chỉ là tin tức TV.
Ông đang làm những gì có thể làm và tiếp tục duy trì những công việc bình thường và càng kín đáo càng tốt. Điều này rất Nhật Bản và thảm họa cho biết rất nhiều về đặc tính của dân tộc này.
Đó là sự tôn trọng những người quanh ta. Đó là không làm ầm ĩ và không gây bất an không cần thiết cho mọi người. Biết kiềm chế bản thân và cảm xúc là cách đóng góp vào sự an hòa chung của xã hội. Đó là tinh thần Võ sĩ đạo.
Điều lạ kỳ nhất là nó lại tỏ ra hữu hiệu ngay ở đây, qua cách mọi người xử trí biến cố kinh hoàng này. Ngay bây giờ, chuyện quan trọng nhất là cứu mạng người, khống chế các lò phản ứng, và giữ bình tĩnh trong giao tiếp.
Tình hình này thực sự tồi tệ và không có thời gian nào để dành cho một phút im lặng hay để thương tiếc người chết. Nhân viên bưu điện ấy khiến tôi xúc động, thương cảm, và tôi tự hào được sống giữa những con người tốt đẹp này.
Tối qua chúng tôi lại gặp thêm một trận động đất nữa. Động đất trong đất liền và bây giờ lại ở phía nam Tokyo. Động đất cấp 6. Không có nguy cơ sóng thần nhưng động đất làm rung chuyển cả căn hộ của tôi.
Chúng tôi đã sắp sẵn các túi ngủ sơ tán, giấy tờ, nước uống, thực phẩm, đèn pin và những gì cần thiết. Tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn. Động đất mới tàn phá phía bắc đây, giờ lại tới phía nam. Đâu đó ở chính giữa là chúng tôi. Phải giữ bình tĩnh, tập trung, trù hoạch khôn ngoan và không hoảng loạn. Đó là tính cách của mọi người ở đây.
Các bạn có thể nhìn thấy điều đó khi xem tường thuật, phỏng vấn, hay quen biết những người có gia đình ở Nhật. Các bạn có thể nghĩ rằng chúng tôi quá khắc kỷ, quá kiềm chế. Nhưng điều đó có nguyên do và đó là lối sống ở đây.
Tuy nhiên, có một điều tôi nhận ra trong những ngày này là: Sự cảm thông là cảm xúc duy nhất không thể kiềm chế.
Thái Viên Linh (Chuyển ngữ: Trần Ngọc Đăng)
http://vn.news.yahoo.com/nh%E1%BA%ADt-k%C3%BD-%C4%91%E1%BB%99ng-%C4%91%E1%BA%A5t-%E1%BB%9F-tokyo--ng%C3%A0y-16-3.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét